Thứ Năm, 19 tháng 5, 2016

Thăm vườn sen, ruộng lúa, chèo thuyền ngắm cảnh

Em Minh rủ minh đi chơi miền tây vào trưa thứ sáu và khởi hành vào song sớm thứ bảy. Mình nghĩ cũng lười, phải dậy từ 4g30 sáng, trời thì đang đỉnh điểm nắng nóng, đi xe 3 tiếng về 3 tiếng. Nhưng rồi cũng nghĩ đi cũng hay, cho Vi xem ruộng lúa, về đồng quê, lại đi với thấy Tim và Josh và các bạn quen cả. Thế là đi.

Sáng 4g30 đã ngồi chờ trước siêu thị, xe đón mọi người rồi khởi hành. Đi tới Long An, xe dừng ở 1 quán nước, phía sau là vườn sen bát ngát, ruộng lúa bao la. Cả nhóm rủ nhau ra cái cái chòi ngoài vườn ăn salad Nga và ngắm cảnh.


Từ cửa sổ của chòi nhìn ra là 1 vườn sen to đẹp. Rồi sau đó cả nhóm đi dạo ngoài vườn sen, chỉ tụi nhỏ đâu là hoa, đâu là đài sen, đâu là hạt sen, rồi chỉ bọn nhỏ giọt nước lăn tròn trên lá sen, bọn nhỏ mê lắm.


Rồi lại rủ nhau ra ruộng lúa, từ chỗ cây lúa còn non, đến lúa vàng có thể thu hoạch. Hai thầy còn rủ nhau chèo thuyền, thổi kèn harmonica giữa vườn sen nữa.







Xem lại hình, mình thấy yêu thế không biết, cảnh đẹp, tụi nhỏ thì được vui đùa trong thiên nhiên.

Rồi cả bọn lại lên đường, thầy Tim và thầy Josh muốn thử bắt xe đi quá giang, thế là 2 thầy và 2 bé, em Minh rủ nhau chia ra bắt xe. Người bắt xe tải, người được xe máy, người đi xe bán tải. Người biết tiếng Việt thì đi được xa nhất, người bắt xe máy thì đi được ngắn nhất vì dân địa phương không đi xa, người chỉ chọn phương tiện 4 bánh và cuối cùng được xe bán tải dzớt thì phải đợi lâu nhất.


Cuối cùng, bọn mình cũng tới Khu du lịch Gáo Giồng. Thiệt là nếu đi gia đình và lựa chọn địa điểm, chắc mình chẳng khi nào tới đây. Cả nhóm xúm vào ăn bánh xèo, trời nóng như đổ lửa, phụ huynh gục hết trơn mà bọn nhỏ thì khoẻ và chơi miết.


Rồi tiết mục hay nhất ở đây là chèo thuyền ngắm cảnh, ngắm đàn cò rủ nhau bay về khi chiều tới, ngắm bọn trẻ hăng say chèo thuyền chẳng quan trọng đúng sai, mà có lúc còn quơ mái chèo ngang đầu thầy nữa.





Tấm hình cả nhóm trước khi đi về. 



Lúc về, khi chỉ cách đường cao tốc còn khoảng 30 km thì bị kẹt xe do xe container đổ, bọn mình đã phải tìm đường khác để về. Với sự hỗ trợ của google map, bọn mình đã về nhà sau đoạn đường dài và tối hun hút. 

Bạn Vi về nhà, tắm xong là ngủ 1 giấc đến 9g30 sáng hôm sau luôn. 

Mong con đã có 1 ngày vui vẻ. 

Thứ Năm, 28 tháng 4, 2016

Lần đầu đến nước Mỹ

Chuyến đi được dự định là 14 ngày, gồm 5 ngày ở Pheonix, 2 ngày ở Vegas, 2 ngày ở Los Angeles và 5 ngày ở Chicago. Một số điều đáng nhớ trong hành trình:

-       - Trước khi đi mình có xem dự báo thời tiết, thấy nhiệt độ Pheonix trên 30, mình mừng húm, tung bay áo đầm, áo không tay các thể loại. Lại còn chẳng buồn xem thời tiết ở Chicago nữa. Thực tế, Pheonix là sa mạc, nhiệt độ ngày đêm chênh lệch khá nhiều, ban ngày nắng nóng, rát hết cả mặt, chiều tối và sáng sớm lạnh teo người. Chicago còn lạnh hơn, may là phần Chicago đã được huỷ sau đó, không thì người phụ nữ sẽ phải đi mua áo lạnh ngay khi bước chân tới Chicago mất thôi.

-      - Người phụ nữ hơi thất vọng chút khi thấy nước Mỹ không như mình tưởng, dĩ nhiên nước Mỹ vẫn rộng lớn, vẫn hiện đại nhưng hơi cũ cũ và cũng dễ gần so với suy nghĩ của người phụ nữ trước đây. Chắc tại người phụ nữ chỉ đi rong chơi, ở resort và trong khách sạn nên mọi thứ khá yên bình. Nếu tham gia công việc, họp hành chắc sẽ thấy 1 nước Mỹ khác.

-       - Người phụ nữ nghĩ dưới bầu trời nước Mỹ, người phụ nữ sẽ rất nhỏ bé và rụt rè. Nhìn lại chuyến đi này, người phụ nữ tự book khách sạn, vé máy bay, show biểu diễn, book tour đi chơi, check in check out, người phụ nữ nhận thấy mình có thể tự tin hơn chút về khả năng của mình.

-       - Ngày nào bọn mình cũng hoạt động từ sáng đến tối, và thấy rất enjoy thời gian ở đây. Mặc dù phải về sớm nhưng người phụ nữ rất hài lòng với những cảnh đẹp, cảm xúc và trải nghiệm trong những ngày ở đây, hoàn toàn hài lòng và không tiếc nuối. 

Những giờ vui đáng nhớ:

Pheonix:
-       Ngày đầu tại Pheonix, mình và bạn chồng ghé Starbuck trong khách sạn mua cà phê và bánh ăn sáng. Trời nắng đẹp, chim hót líu lo, nhìn ra vườn là những cây xanh thiệt là xanh, lại có bếp lửa ở bên cạnh. Mình thật sự thấy thích ghê gớm và cứ muốn hít hết cái khung cảnh này, cái đẹp ngọt ngào này vào trong người mình. Lúc đó cầm ly cà phê ấm trong tay, ngồi bên bếp lửa và trong không gian của tiếng chim hót, của hoa lá, của không khí sạch, trời ơi sao có cảnh đẹp đến thế. Mình cứ muốn nhắm mắt và ở trong không gian này mãi thôi.


-       Khuôn viên khách sạn có những góc đẹp mê mẩn, góc có cây cao to và những ghế gỗ dưới tán cây, góc có cây hoa vàng vực to thiệt là to, góc hồ xanh thẳm và yên bình, góc bãi cỏ với hoa vàng rơi lác đác. Sao mà đẹp thế không biết. Mình muốn ngồi ở mọi góc, đọc sách, nghe nhạc hay chỉ đơn giản là ngắm cảnh, ngắm trời mây. Ngày hôm sau đó, mình đã ra ghế ngồi đọc sách, ra bờ hồ ngồi nghe nhạc, thiệt là không thấy gì đẹp hơn thế nữa. Có khi còn thấy những chú thỏ, chú sóc chạy qua!






-       Ngày đầu tiên mình có welcome dinner. Khi đến nơi thì lại lần nữa, mình rụng hết cả tim. Tiệc ngoài trời, trên bãi cỏ, xung quanh là những cây to cao, có ban nhạc đàn hát nhẹ nhàng, trời xanh biếc. Trời ơi ngồi trò chuyện, nghe nhạc, ăn nhẹ trong không gian như vậy thì sao có thể buồn được nhỉ. Pheonix thiệt như trong mơ, khiến mình muốn mơ hoài mà không tỉnh.



-       Trong 2 hoạt động được lựa chọn, bọn mình chọn câu cá và đi tour Sedona. Đi câu cá tại Pleasant Lake, hồ đẹp miên man, nước trong xanh, đứng trên bờ nhìn xuốn thấy cả cá. Có khu bến đậu toàn các du thuyền trắng. Thuyền của mình nhỏ, nhưng đi 1 đoạn rồi thì chạy băng băng giữa hồ, gió bạt vào mặt luôn nhưng nhìn quanh thì cảnh đẹp kinh khủng. Hình ảnh hồ trong xanh được bao quanh bởi những ngọn đồi, thấp thoáng những du thuyền trắng ... thiệt là đẹp dễ sợ. Mặc dù câu cá, nhưng tất cả cá phải được thả lại về hồ ngay sau khi câu. Thiệt là yêu mến thiên nhiên! Pheonix buổi trưa trời nắng nóng, mình rát hết cả da và gãi không khác gì con khỉ trong sở thú. Thuyền  mình có 1 bạn rất may, câu được cá. Lần sau bạn ấy còn cho mình kéo câu khi có cá, chỉ mình cách kéo dây, rồi chụp hình cho mình nữa. Hai đứa mình thì ngồi hoài chẳng thấy cá đâu, đến lúc gần về mới may mắn trúng được 1 em. Kỷ niệm thật đáng nhớ!




-       Ở đây đi tour khác nhà mình, người hướng dẫn giới thiệu địa điểm và các thông tin khi ở trên xe thôi, đến địa điểm tham quan thì mọi người chủ động thời gian, địa điểm tự do khám phá. Không như ở nhà mình, hướng dẫn viên đưa đi từng địa điểm. Hai đứa mình chọn jeep tour để tham quan Sedona. Xe jeep quả thật vừa mạnh vừa lì, đường dốc và đầy đá nhưng vẫn đi tốt. Mình thấy rất nhiều xe gia đình, dạng xe yểu điệu cũng leo lên đồi, lên dốc và khi đi ngang, toàn thấy tài xế là phụ nữ. Thiệt là ngưỡng mộ. Sedona cảnh đẹp đặc biệt, lên cao nhìn xuống quả thật hùng vĩ.




     Mình thiệt ấn tượng với công ty của bạn, tổ chức sự kiện cho 200 người mà gọn gàng, chu đáo, chuyên nghiệp, mỗi bữa tiệc có cái hay riêng, có quà, có chương trình giao lưu. Mà từ phía công ty bạn, để làm việc với đối tác tổ chức sự kiện và kết nối, giúp đỡ trong thời gian có sự kiện chỉ là 6 người phụ nữ. Nhưng chưa lần nào mình thấy họ hốt hoảng, vội vàng, lo lắng hay nhăn nhó với ai.




Vegas:
-       Rời Pheonix mình đến Vegas, có 1 chuyện vui là 2 đứa bọn mình tự in nhãn hành lý, trả tiền hành lý tại self service kiosk. Và vì là lần đầu tiên, 2 đứa mình lóng ngóng, không biết dán nhãn hành lý ra sao, rồi không biết làm sao mà lạc mất 1 cái boarding pass, rồi nghe hướng dẫn mà cứ ngơ ngác như trẻ nhỏ. Xong thủ tục rồi hai đứa mình cứ nhìn nhau cười ngặt nghẽo.
-       Vegas là thành phố không ngủ mà, nên đi đâu cũng thấy mọi người nườm nượp, không khí vui chơi cả ngày lẫn đêm. Bọn mình đã ghé ăn burGR của Gordan Ramsay, ngon phết. Tối bọn mình đi xem show biểu diễn xiếc nghệ thuật, thật tuyệt vời. Cũng là những tiếc mục quen thuộc thôi nhưng trình diễn thật sáng tạo và đẹp mắt. 1 điểm buồn ở Vegas là người vô gia cư nhiều quá, thiệt trái ngược với sự hào nhoáng của các khách sạn, sòng bài.



-       Bọn mình quyết định dành nguyên ngày còn lại đi Grand Canyon mặc dù rất ngại thời gian ngồi xe đi về hơn 6 tiếng. Tiếp tục được tự do tham quan Grand Canyon trong 4 tiếng, Grand Canyon đặc biệt với skywalk không hiểu sao người ta có thể làm được nữa. Rất xứng đáng dành 1 ngày cho Grand Canyon.




Los Angeles:
-       Mình chọn chuyến bay sớm để tiết kiệm tiền vé, đến nơi có Thiện ra đón. Trong 1 ngày bọn mình đã đi hơn 200km, đi dạo đại lộ Hollywood, nhà hát Dolby, và lần nữa mình thấy không hoành tráng như mình vẫn tưởng. Rồi bọn mình ra biển, biển Cali gió lớn và lạnh, làm mình co ro chịu không nổi. Vậy mà khi thấy được chụp hình thì lạnh mấy cũng chịu, bỏ áo khoác đi lại tung tăng. Đấy, là do người phụ nữ thích hay không thôi. Bọn mình lên đài thiên văn ngắm hoàng hôn ở Los nhưng đông quá không tới nơi được, đành ngắm Los từ xa. Sau 1 tuần ăn kiểu tây, bọn mình đã được ăn tô phở thơm ngon cho lại sức.  





-       Ngày thứ hai ở Los, cũng là ngày cuối của hành trình, bọn mình đã đi shopping, hehe, điều không thể thiếu. Và cuối ngày, bọn mình đã được ăn món tôm hùm hoành tráng, mặc dù nó khiến mình nhớ cua Ba Chí da diết và quyết tâm về là phải ghé cua Ba Chí ăn ngay.
-       Tại Los, mình ở khách sạn người Hoa, ra đường thấy ngay cái siêu thị hình chùa chiềng, đi ăn trong quán người Việt và người Hoa khiến mình tưởng mình đang ở Trung Quốc hay Malaysia chứ không phải Mỹ nữa.
-      Bữa tối trước khi về, bạn thân dẫn bọn mình đi ăn tôm hùm. Tự nhiên trong bữa ăn, mình chợt nghĩ nười bạn thân của mình đã rất vất vả, thuê xe, lái xe đưa đón đưa đi chơi, chụp hình trong khi vẫn chăm lo 2 con nhỏ. Mình thiệt cảm động với bạn mình. Rồi bỗng dưng mình nghĩ lại quá khứ, mình thấy hình như mình đã quá vô tâm với bạn, mình đã chẳng giúp được bạn khi cần, mình đã chẳng chia sẻ được với bạn, mình đã không đối với bạn được như bạn đối với mình và mình thấy con tôm hùm chẳng còn ngon lành gì nữa. Rồi mình thấy buồn ghê gớm! Lần này mình muốn chụp tấm hình với bạn đó chứ, nhưng lại không có dịp!



Mình về rồi, những ngày rong chơi đã hết nhưng mình vẫn rất nhớ những ngày nắng đẹp, tiếng chim hót, nhớ bếp lửa ấm, nhớ những trải nghiệm, nhớ bạn nữa. Và mình vẫn rất vui vì mình đã không bỏ phí ngày nào, mình đã tận hưởng thời gian tốt nhất có thể. Rồi giờ là lúc mình quay lại với công việc hàng ngày, với Vi, với thực tế cuộc sống đời mình. 

Thứ Tư, 27 tháng 5, 2015

Chơi với con - 44 tháng

Em đã sắp 4 tuổi rồi cơ đấy! Lâu lâu mẹ nhìn em ngủ, mẹ thấy người em dài ra, mẹ lại nhớ thời em còn nhỏ, nằm gọn trong vòng tay mẹ. Em lớn rồi, chẳng mấy chốc em sẽ cao bằng mẹ, chẳng mấy chốc em sẽ không cần mẹ nắm tay nữa rồi. Nghĩ tới đó mẹ cứ thấy buồn buồn!

Này, em đã lớn thế này rồi!



Mẹ đem đôi giày này về cho em, em thích lắm, nhưng hiện em chỉ chơi được bước 1. Bước 2 bánh xe chạy vèo vèo, mẹ chưa biết làm sao để chỉ em chơi nữa. Mà chưa gì em đã lao vào mẹ mấy phát bầm hết cả chân. 

Cái áo đầm này mẹ mua khi em tầm 2 tuổi gì đấy, lúc em còn múp míp lắm, chui không lọt vì dây kéo ngắn. Thế mà giờ em lại mặc được, chỉ hơi ngắn 1 tẹo thôi. 


Tháng này em chơi Picasso tiles nhiều. Em thích lắm, nhiều khi em còn nghĩ ra nhiều hình mà mẹ chẳng nghĩ tới. 



Rồi picasso tiles kết hợp với light box



Lần tới mẹ sẽ cho em thử với gương hoặc phản chiếu ánh nắng.

Mẹ mua hoa sen chưng trong nhà, hoa nở rồi tàn nhanh lắm, mẹ lấy nhụy hoa cho em chơi vậy.



Cut and paste vẫn là trò yêu thích của em.



Trò này cũng vui nè.



Phân loại theo màu, phân loại theo hình dạng và free play.



Mẹ thấy lâu quá em không đụng tới kapla nên mẹ dụ em chơi thử, hóa ra em cũng thích, nhưng có vẻ không được lâu.



Tháng này em phải xem phim Totoro ít nhất 20 lần, ngày nào cũng năn nỉ mẹ cho xem. Sách tiếng Việt vẫn phấn đấu thành thói quen 5 cuốn/ngày trước khi đi ngủ. Em cũng chịu khó đọc 1 số sách tiếng Anh mẹ in và nghe đọc sách trên Farfaria. Bây giờ mà mượn Ipad của mẹ thì sẽ vào Farfaria thay vì game. Thiệt vui!

Đây là hình em tự vẽ em. 



Yêu em (ghê gớm)!

Thứ Năm, 14 tháng 5, 2015

Tình yêu

Sáng nay em dậy muộn, mãi 1 lúc mới chịu đi đánh răng nhưng đứng mãi mà không chịu làm, mẹ nhắc nhở nếu em không muốn thì khỏi đánh răng cũng được, mẹ và em phải đi vì trễ giờ rồi. Nhưng em cũng vẫn đứng yên, thế là mẹ cất bàn chải, em gào lên, em khóc, em đòi đánh răng nhưng mẹ không chịu nữa, vì đã trễ lắm rồi và mẹ đã cho em cơ hội mấy lần mà em đã không làm. Em khóc, em gào, em đòi đánh răng, ra tới cửa, thang máy, xuống bãi giữ xe em vẫn khóc nức nở. Em càng khóc mẹ càng ít nói, mẹ bảo em "em khóc em mệt mà mẹ cũng mệt. Nghe em khóc vậy, mẹ buồn không muốn nói chuyện với em đâu". Em cứ thế mà khóc cho tới khi gần tới trường, em bảo "con muốn đi với mẹ".

Chuyện này cũng không phải lần đầu tiên. Và mỗi khi em khóc, mẹ cũng ráng dỗ dành, nhỏ nhẹ với em, nhưng mãi mà em không chịu thì mẹ im lặng và chờ em vậy.

Rồi mẹ nghĩ, mẹ luôn tâm niệm là mẹ rất yêu em, mẹ yêu em lắm lắm. Nhưng phải chăng mẹ chỉ luôn nói điều đó với bản thân rồi mẹ cho rằng em tự động sẽ hiểu mẹ yêu em mà chẳng nói gì với em. Phải chăng mẹ đã quên thể hiện tình yêu với em. Những lúc em khóc mẹ đã không ôm em, mẹ đã giận không nắm tay em ... điều đó làm em buồn hơn, sợ mẹ xa em hơn và làm em khóc hơn.

Khi em còn nhỏ, mẹ hay sợ qua mất giai đoạn vàng của em, mẹ sợ không làm cái này cái kia cho em. Nhưng rồi, càng ngày mẹ càng hiểu tình yêu là điều quan trong nhất. Chỉ cần em cảm nhận được tình yêu thương của mọi người và em sống với tình yêu thương, như thế thôi là đủ, em sẽ là người vững mạnh từ trong tâm. Và mẹ, vì thế mà cần học thêm cách yêu thương em, cách thể hiện tình yêu với em. Tất cả những điều khác như học chữ, học toán, học kỹ năng ... rồi em sẽ học nhanh thôi, nếu em là người được đầy đủ yêu thương.

Yêu em.

Thứ Ba, 12 tháng 5, 2015

Nỗi bất an của em

Mẹ muốn viết về nỗi bất an của em.

Trước mẹ cứ thắc mắc sao em cứ dính lấy mẹ như cuộn băng keo. Mẹ đưa em về nhà bà chơi, em khóc như mưa và đu lấy mẹ, cuối cùng mẹ đành đưa em về. Về nhà em lại chơi vui vẻ, không cần mẹ chơi cùng. Mẹ đưa em đến Tomato chơi, em cũng chỉ bám lấy mẹ không chịu lên lớp, hoặc lên lớp chơi nhưng phải có mẹ ngồi trong lớp, kể cả cách mẹ 1 cái cửa em cũng không chịu. Mẹ đi làm thứ bảy, ra cửa em khóc như mưa, gào thét dữ dội. Em chơi với ba 1 chút, gọi điện cho mẹ em lại khóc nhưng khi đến Tomato thì em lại chủ động lên lớp 1 mình mà chẳng đòi có người đi cùng. Khi ở trong lớp (không có mẹ), em hoàn toàn vui vẻ chơi đùa, chẳng kiểu nhút nhát dính lấy mẹ.

Rồi mẹ nói chuyện với cô UP. Và mẹ biết hơn về em. Em có một nỗi bất an nào đó gắn liền với mẹ, chỉ với mẹ mà không phải ai khác. Em lo lắng mẹ sẽ rời đi, em lo lắng không có mẹ, nên nếu không thấy mẹ trong không gian của em hay không có mẹ ở cùng, em thấy không yên tâm. Nỗi bất an đó có thể đến từ gì nhỉ? Mẹ đã làm gì để em cảm thấy mẹ không ở bên em? Phải chăng là khi mẹ tập cho em ngủ riêng, để tối thức dậy em không thấy mẹ và sợ hãi? Hay khi mẹ đưa em đi học mẫu giáo và giao em cho cô khi em đang lạ lẫm và gào thét? Có phải thế mà làm em lo lắng bất an? Mẹ đã từng nghĩ dù nhẹ nhàng cũng cần kỷ luật, dù em có khóc lóc em cũng cần biết rằng điều đó là không tránh khỏi, và ngày mai em vẫn phải làm.

Nhưng mẹ đã hiểu mỗi bé là một khác biệt. Bé nhà mẹ không kỷ luật bằng cách đấy, bé nhà mẹ nếu bị ép sẽ khóc lóc, không làm, và nếu bị la quá mức bé nhà mẹ sẽ cho rằng mình không được thương yêu. Hoặc tệ hơn, phản ứng của bé nhà mẹ sẽ trở thành phản xạ (như là cứ thấy mẹ kêu đánh răng là kết quả sẽ là 2 mẹ con cãi nhau và ngày nào mẹ nhắc đánh răng thì cãi nhau là hiển nhiên). Bé nhà mẹ cần tình yêu, cần mềm mỏng và mẹ của bé chỉ có thể dùng tình yêu, kiên nhẫn, nhẹ nhàng.

Điều mẹ nghĩ nhiều nhất bây giờ là làm sao để xóa nỗi bất an trong em? Để em biết rằng mẹ luôn bên em, ngay cả khi em không thấy. Gây nỗi bất an cho em cũng làm mẹ cắn rứt nhưng mẹ tin với thời gian và tình yêu, đặc biệt khi mẹ đã nhận ra điều đó, nỗi bất an sẽ sớm qua thôi.

Yêu em.