Thứ Năm, 14 tháng 5, 2015

Tình yêu

Sáng nay em dậy muộn, mãi 1 lúc mới chịu đi đánh răng nhưng đứng mãi mà không chịu làm, mẹ nhắc nhở nếu em không muốn thì khỏi đánh răng cũng được, mẹ và em phải đi vì trễ giờ rồi. Nhưng em cũng vẫn đứng yên, thế là mẹ cất bàn chải, em gào lên, em khóc, em đòi đánh răng nhưng mẹ không chịu nữa, vì đã trễ lắm rồi và mẹ đã cho em cơ hội mấy lần mà em đã không làm. Em khóc, em gào, em đòi đánh răng, ra tới cửa, thang máy, xuống bãi giữ xe em vẫn khóc nức nở. Em càng khóc mẹ càng ít nói, mẹ bảo em "em khóc em mệt mà mẹ cũng mệt. Nghe em khóc vậy, mẹ buồn không muốn nói chuyện với em đâu". Em cứ thế mà khóc cho tới khi gần tới trường, em bảo "con muốn đi với mẹ".

Chuyện này cũng không phải lần đầu tiên. Và mỗi khi em khóc, mẹ cũng ráng dỗ dành, nhỏ nhẹ với em, nhưng mãi mà em không chịu thì mẹ im lặng và chờ em vậy.

Rồi mẹ nghĩ, mẹ luôn tâm niệm là mẹ rất yêu em, mẹ yêu em lắm lắm. Nhưng phải chăng mẹ chỉ luôn nói điều đó với bản thân rồi mẹ cho rằng em tự động sẽ hiểu mẹ yêu em mà chẳng nói gì với em. Phải chăng mẹ đã quên thể hiện tình yêu với em. Những lúc em khóc mẹ đã không ôm em, mẹ đã giận không nắm tay em ... điều đó làm em buồn hơn, sợ mẹ xa em hơn và làm em khóc hơn.

Khi em còn nhỏ, mẹ hay sợ qua mất giai đoạn vàng của em, mẹ sợ không làm cái này cái kia cho em. Nhưng rồi, càng ngày mẹ càng hiểu tình yêu là điều quan trong nhất. Chỉ cần em cảm nhận được tình yêu thương của mọi người và em sống với tình yêu thương, như thế thôi là đủ, em sẽ là người vững mạnh từ trong tâm. Và mẹ, vì thế mà cần học thêm cách yêu thương em, cách thể hiện tình yêu với em. Tất cả những điều khác như học chữ, học toán, học kỹ năng ... rồi em sẽ học nhanh thôi, nếu em là người được đầy đủ yêu thương.

Yêu em.

Không có nhận xét nào:

Đăng nhận xét