Thứ Tư, 27 tháng 5, 2015

Chơi với con - 44 tháng

Em đã sắp 4 tuổi rồi cơ đấy! Lâu lâu mẹ nhìn em ngủ, mẹ thấy người em dài ra, mẹ lại nhớ thời em còn nhỏ, nằm gọn trong vòng tay mẹ. Em lớn rồi, chẳng mấy chốc em sẽ cao bằng mẹ, chẳng mấy chốc em sẽ không cần mẹ nắm tay nữa rồi. Nghĩ tới đó mẹ cứ thấy buồn buồn!

Này, em đã lớn thế này rồi!



Mẹ đem đôi giày này về cho em, em thích lắm, nhưng hiện em chỉ chơi được bước 1. Bước 2 bánh xe chạy vèo vèo, mẹ chưa biết làm sao để chỉ em chơi nữa. Mà chưa gì em đã lao vào mẹ mấy phát bầm hết cả chân. 

Cái áo đầm này mẹ mua khi em tầm 2 tuổi gì đấy, lúc em còn múp míp lắm, chui không lọt vì dây kéo ngắn. Thế mà giờ em lại mặc được, chỉ hơi ngắn 1 tẹo thôi. 


Tháng này em chơi Picasso tiles nhiều. Em thích lắm, nhiều khi em còn nghĩ ra nhiều hình mà mẹ chẳng nghĩ tới. 



Rồi picasso tiles kết hợp với light box



Lần tới mẹ sẽ cho em thử với gương hoặc phản chiếu ánh nắng.

Mẹ mua hoa sen chưng trong nhà, hoa nở rồi tàn nhanh lắm, mẹ lấy nhụy hoa cho em chơi vậy.



Cut and paste vẫn là trò yêu thích của em.



Trò này cũng vui nè.



Phân loại theo màu, phân loại theo hình dạng và free play.



Mẹ thấy lâu quá em không đụng tới kapla nên mẹ dụ em chơi thử, hóa ra em cũng thích, nhưng có vẻ không được lâu.



Tháng này em phải xem phim Totoro ít nhất 20 lần, ngày nào cũng năn nỉ mẹ cho xem. Sách tiếng Việt vẫn phấn đấu thành thói quen 5 cuốn/ngày trước khi đi ngủ. Em cũng chịu khó đọc 1 số sách tiếng Anh mẹ in và nghe đọc sách trên Farfaria. Bây giờ mà mượn Ipad của mẹ thì sẽ vào Farfaria thay vì game. Thiệt vui!

Đây là hình em tự vẽ em. 



Yêu em (ghê gớm)!

Thứ Năm, 14 tháng 5, 2015

Tình yêu

Sáng nay em dậy muộn, mãi 1 lúc mới chịu đi đánh răng nhưng đứng mãi mà không chịu làm, mẹ nhắc nhở nếu em không muốn thì khỏi đánh răng cũng được, mẹ và em phải đi vì trễ giờ rồi. Nhưng em cũng vẫn đứng yên, thế là mẹ cất bàn chải, em gào lên, em khóc, em đòi đánh răng nhưng mẹ không chịu nữa, vì đã trễ lắm rồi và mẹ đã cho em cơ hội mấy lần mà em đã không làm. Em khóc, em gào, em đòi đánh răng, ra tới cửa, thang máy, xuống bãi giữ xe em vẫn khóc nức nở. Em càng khóc mẹ càng ít nói, mẹ bảo em "em khóc em mệt mà mẹ cũng mệt. Nghe em khóc vậy, mẹ buồn không muốn nói chuyện với em đâu". Em cứ thế mà khóc cho tới khi gần tới trường, em bảo "con muốn đi với mẹ".

Chuyện này cũng không phải lần đầu tiên. Và mỗi khi em khóc, mẹ cũng ráng dỗ dành, nhỏ nhẹ với em, nhưng mãi mà em không chịu thì mẹ im lặng và chờ em vậy.

Rồi mẹ nghĩ, mẹ luôn tâm niệm là mẹ rất yêu em, mẹ yêu em lắm lắm. Nhưng phải chăng mẹ chỉ luôn nói điều đó với bản thân rồi mẹ cho rằng em tự động sẽ hiểu mẹ yêu em mà chẳng nói gì với em. Phải chăng mẹ đã quên thể hiện tình yêu với em. Những lúc em khóc mẹ đã không ôm em, mẹ đã giận không nắm tay em ... điều đó làm em buồn hơn, sợ mẹ xa em hơn và làm em khóc hơn.

Khi em còn nhỏ, mẹ hay sợ qua mất giai đoạn vàng của em, mẹ sợ không làm cái này cái kia cho em. Nhưng rồi, càng ngày mẹ càng hiểu tình yêu là điều quan trong nhất. Chỉ cần em cảm nhận được tình yêu thương của mọi người và em sống với tình yêu thương, như thế thôi là đủ, em sẽ là người vững mạnh từ trong tâm. Và mẹ, vì thế mà cần học thêm cách yêu thương em, cách thể hiện tình yêu với em. Tất cả những điều khác như học chữ, học toán, học kỹ năng ... rồi em sẽ học nhanh thôi, nếu em là người được đầy đủ yêu thương.

Yêu em.

Thứ Ba, 12 tháng 5, 2015

Nỗi bất an của em

Mẹ muốn viết về nỗi bất an của em.

Trước mẹ cứ thắc mắc sao em cứ dính lấy mẹ như cuộn băng keo. Mẹ đưa em về nhà bà chơi, em khóc như mưa và đu lấy mẹ, cuối cùng mẹ đành đưa em về. Về nhà em lại chơi vui vẻ, không cần mẹ chơi cùng. Mẹ đưa em đến Tomato chơi, em cũng chỉ bám lấy mẹ không chịu lên lớp, hoặc lên lớp chơi nhưng phải có mẹ ngồi trong lớp, kể cả cách mẹ 1 cái cửa em cũng không chịu. Mẹ đi làm thứ bảy, ra cửa em khóc như mưa, gào thét dữ dội. Em chơi với ba 1 chút, gọi điện cho mẹ em lại khóc nhưng khi đến Tomato thì em lại chủ động lên lớp 1 mình mà chẳng đòi có người đi cùng. Khi ở trong lớp (không có mẹ), em hoàn toàn vui vẻ chơi đùa, chẳng kiểu nhút nhát dính lấy mẹ.

Rồi mẹ nói chuyện với cô UP. Và mẹ biết hơn về em. Em có một nỗi bất an nào đó gắn liền với mẹ, chỉ với mẹ mà không phải ai khác. Em lo lắng mẹ sẽ rời đi, em lo lắng không có mẹ, nên nếu không thấy mẹ trong không gian của em hay không có mẹ ở cùng, em thấy không yên tâm. Nỗi bất an đó có thể đến từ gì nhỉ? Mẹ đã làm gì để em cảm thấy mẹ không ở bên em? Phải chăng là khi mẹ tập cho em ngủ riêng, để tối thức dậy em không thấy mẹ và sợ hãi? Hay khi mẹ đưa em đi học mẫu giáo và giao em cho cô khi em đang lạ lẫm và gào thét? Có phải thế mà làm em lo lắng bất an? Mẹ đã từng nghĩ dù nhẹ nhàng cũng cần kỷ luật, dù em có khóc lóc em cũng cần biết rằng điều đó là không tránh khỏi, và ngày mai em vẫn phải làm.

Nhưng mẹ đã hiểu mỗi bé là một khác biệt. Bé nhà mẹ không kỷ luật bằng cách đấy, bé nhà mẹ nếu bị ép sẽ khóc lóc, không làm, và nếu bị la quá mức bé nhà mẹ sẽ cho rằng mình không được thương yêu. Hoặc tệ hơn, phản ứng của bé nhà mẹ sẽ trở thành phản xạ (như là cứ thấy mẹ kêu đánh răng là kết quả sẽ là 2 mẹ con cãi nhau và ngày nào mẹ nhắc đánh răng thì cãi nhau là hiển nhiên). Bé nhà mẹ cần tình yêu, cần mềm mỏng và mẹ của bé chỉ có thể dùng tình yêu, kiên nhẫn, nhẹ nhàng.

Điều mẹ nghĩ nhiều nhất bây giờ là làm sao để xóa nỗi bất an trong em? Để em biết rằng mẹ luôn bên em, ngay cả khi em không thấy. Gây nỗi bất an cho em cũng làm mẹ cắn rứt nhưng mẹ tin với thời gian và tình yêu, đặc biệt khi mẹ đã nhận ra điều đó, nỗi bất an sẽ sớm qua thôi.

Yêu em.