Thứ Tư, 18 tháng 3, 2015

Chào lớp 1 (phần 2)

(Sưu tầm từ facebook của chị Phan Hồ Điệp tại https://www.facebook.com/me.n.nam.9/posts/623502134446890:0)

CHÀO LỚP 1 (Phần 2)
Đầu tiên mình sẽ nói về việc CHỌN TRƯỜNG cho con. Đây quả thực là một việc rất đau đầu phải không các mẹ. Bản thân mình cũng mất mấy tháng để tham khảo, tìm hiểu. Chọn trường nào phụ thuộc vào từng gia đình, không có công thức chung cho tất cả mọi người. Vậy nên mình chỉ nêu quan điểm CÁ NHÂN mình, các mẹ cùng tham khảo nhé. Để chọn trường phù hợp, theo mình nên:
1. Tự lên danh sách các mục tiêu mà mình hướng tới: Mục tiêu thế nào sẽ dẫn đến việc chọn trường thế ấy. Với mình, mục tiêu của mình trong việc chọn trường cho Nam là:
- Đảm bảo kiến thức phổ thông (nội dung chương trình sách giáo khoa), không có nhu cầu cho con học thêm ( từ “học thêm” được hiểu là học các bài tập nâng cao, học do cô giáo hướng dẫn ngoài giờ lên lớp). Chính từ mục tiêu này, mình không có ý định chọn những trường có sự cạnh tranh cao giữa các học sinh, các trường mà tỉ lệ “chọi” để vào cao. Vì mình nghĩ đơn giản, cùng một bộ sách giáo khoa, ngay cả các em học sinh miền núi, vùng nông thôn vẫn có thể học được, thậm chí tự học thì sao phải quá lo nghĩ. Mình mong muốn Nam được phát triển toàn diện, có thời gian được làm những việc mình theo đuổi, có thời gian để học thêm ngoại ngữ. Và một điều quan trọng là con luôn có khoảng thời gian mỗi ngày để đọc sách, để chơi cùng bố mẹ.
- Trường học phải tạo điều kiện cho con có khả năng tự học. Mình quan niệm, việc học muốn đi được đường dài phải dạy cho người học cách học. Vậy nên những trường học nào o ép, yêu cầu học sinh làm nhiều bài tập về nhà, mình cũng hơi e sợ và không nằm trong mục tiêu lựa chọn của mình.
- Trường học phải gần nhà: Mình rất sợ cho con học xa nhà vì nghĩ không nên để con tốn thời gian và sức khỏe vào việc “tham gia giao thông”. Ưu tiên “gần nhà” thậm chí choán hết cả suy nghĩ của mình khi xin học cho con. Mình cũng thích trường có xe đưa đón, cảm giác an toàn hơn là mẹ chở con (vì mình hơi yếu mà Nam thì ục ịch nên chở đi đâu rất khó ). Trường Nam học tuy gần nhà nhưng mình vẫn đăng kí xe đưa đón. Mình thấy rất ngạc nhiên khi có những cháu, vì nhà xa quá nên buổi sáng, mẹ bế lên xe cho ngủ, đến trường mọi người đánh thức dậy rồi làm vệ sinh cá nhân tại trường. Thương ơi là thương. Nhiều người cứ hỏi có nên cho con học trường này trường kia không. Mình hỏi mà nói cách nhà cả gần chục cây là mình sẽ khuyên nên suy nghĩ lại. Theo mình, đừng để con phải lãng phí sức khỏe và thời gian cả sự an toàn nữa.
- Trường học sạch sẽ, thân thiện: Vì Nam rất ngại những nhà vệ sinh không được sạch sẽ nên đi chọn trường cho Nam, mình thậm chí còn vào cả nhà vệ sinh để xem. Có những nơi trường học thì cũng khá đẹp nhưng nhà vệ sinh không thể chấp nhận được. Đó một phần do cách quản lý, phần nữa do các cô trong trường không nhắc nhở các cháu. Trong một môi trường, những việc “nhỏ” không được quan tâm như thế thì mình cũng không yên tâm để gửi gắm.
- Điều cuối cùng là trường học phù hợp với điều kiện kinh tế của gia đình.
2. Sau khi xem xét những điều kiện trên, đến mục mình “tự kỉ” với bản thân như sau:
- Không có trường học nào là “trong mơ”, như kiểu trường học trên lớp học toa tàu. Thế nào bạn cũng tìm thấy những điểm chưa được ưng ý với bản thân mình hoặc con mình. Nhưng không sao, việc con mình phải thích nghi với một môi trường chưa được ưng ý cũng là một bài học cuộc sống tuyệt vời.
- Trường nào cũng có những giáo viên tốt: Mình luôn tin chắc là như vậy.
- Trường học là một “thánh đường” của tri thức. Trường học luôn mang lại những điều tuyệt vời cho đứa trẻ nhưng không có nghĩa là sẽ giúp “biến hóa” đứa con của bạn thành những đứa trẻ hoàn toàn khác. Mình luôn tin, giáo dục gia đình cũng có ý nghĩa vô cùng quan trọng đối với sự phát triển của trẻ.
3. Những nguyên tắc do mình tự đặt ra:
- Không can thiệp vào sự sắp xếp lớp của nhà trường. Các phụ huynh thường hay bàn luận “rỉ tai” nhau về những lớp tốt và cố gắng để xin con vào lớp đó. Mình không làm như vậy. Tuân thủ đúng theo sắp xếp của nhà trường.
- Giữ đúng vị trí của một phụ huynh: Mình cũng bắt gặp nhiều mẹ, chắc vì lo lắng cho con quá nên can thiệp hơi sâu vào công việc của các cô. Cô giao nhiều bài quá, gọi điện nhắc. Cô không giao bài, gọi điện nhắc. Cô chấm điểm, cô không chấm điểm, cô cho điểm cao, cô cho điểm thấp ( hồi Nam học chưa có TT 30 nên vẫn cho điểm), gọi điện nhắc. Cô dạy nhanh, cô dạy chậm, gọi điện nhắc… Thử tưởng tượng nếu mình là giáo viên, một ngày trong lớp có mấy chục phụ huynh như thế, giáo viên chắc cũng khủng hoảng lắm. Vậy nên, với mỗi chuyện ở lớp của con, mình thường tự giải quyết với con, giải thích cho con hiểu. Và mình chờ mỗi khi có dịp thuận tiện, ví dụ, lúc đưa con đi chơi ngoại khóa hoặc sau buổi họp phụ huynh để nói chuyện với cô. Nói chung là để cô có cảm giác thoải mái. Nếu có chuyện gì cần giải quyết ngay, mình thường chọn cách viết thư cho cô hoặc viết luôn vào dưới những cuốn vở tự học của con. Bản thân mình rất thích cách "bút đàm" giữa phụ huynh và học sinh. Ngay cả bây giờ khi dạy học sinh, mình thường nhờ phụ huynh ghi lại quá trình làm bài ở nhà của con để mình khi chấm bài, không chỉ chấm kết quả mà còn xem xét cả quá trình.
- Không cố gắng “hợp tác” với cô để làm nên một “thiên tài”. Cái này thì mình nói vui thôi nhưng thực tế, mình thấy có nhiều bà mẹ cùng “bắt tay” với cô để mong muốn sẽ làm nên một thiên tài. Mình thấy những mẹ sau giờ học, cho con ngồi sau xe, tay cầm một cái bánh mì, tay kia là chai nước để tơi tả đến lớp học thêm. Mình cứ tưởng tượng, là mình, cùng một bộ quần áo ấy đã chạy chơi suốt cả ngày, đã ngấm đầy mồ hôi, bụi bặm suốt 8 tiếng đồng hồ, giờ lại mặc tiếp trong mấy tiếng nữa. Chỉ nghĩ riêng đến việc ăn mặc thôi đã khó mà chịu nổi. Huống hồ là một đứa trẻ. Nó đã chạy chơi, đã tham gia bao nhiêu hoạt động ở nhà trường, đã phải làm bao việc cô giao trong lớp. Nó liệu còn đủ sức để tiếp thu những điều cô dạy thêm nữa không. Nhiều mẹ nói tại Nam chịu khó, tại Nam tự học được nên mẹ không cần. Mình cũng không biết phản biện thế nào, nhưng mình chỉ nghĩ, con mình sinh ra là để được tận hưởng cuộc đời riêng của con chứ không phải để chạy theo những mong muốn của cha mẹ. Mà đôi khi, những mong muốn ấy có vẻ không có điểm dừng.
- Không so sánh điểm sổ của con, không so sánh con với các bạn: Cụm từ “con nhà người ta” được các bạn tuổi teen nhắc đến với một thái độ không lấy gì làm vui vẻ. Lý do là bởi bố mẹ liên tục nhắc đến để so sánh các bạn với những bạn khác trong suốt thời kì các bạn đi học. Mình luôn tự nhắc mình điều này. Bởi mình biết để làm được không hề dễ. Không quan tâm không có nghĩa là muốn để con đạt bao nhiêu điểm, xếp thứ hạng bao nhiêu trong lớp cũng mặc kệ mà nghĩa là mẹ tạm thời gác những mong muốn về điểm số (kết quả) mà xem xét xem mình có thể làm gì giúp con đạt được tốt hơn (quá trình). Vậy nên, mỗi lúc con đi học về, mình thường hỏi nhiều chuyện và kết quả học tập chỉ là một trong số những chuyện mà con kể cùng mẹ.
- Kiên nhẫn, luôn luôn kiên nhẫn. Những ngày đầu Nam đi học cũng “tệ” lắm. Nam viết chữ xấu, đã thế do thuận tay trái nên con toàn viết ngược. Nhưng mình luôn giữ một tâm thế rất vui vẻ để tiếp nhận những bài viết của con cũng như khi dạy con học. Mình biết, nếu mình quát, con sẽ nghe và học bài nhưng sau rồi, việc học sẽ trở thành gánh nặng, thành nỗi sợ. Thay vì cho con tập viết nhiều, mình chỉ cho con viết vài chữ hoặc vài dòng cho thật đẹp. Mỗi khi con học, con một vở, mẹ một vở, mẹ và con cùng viết xem ai viết đẹp hơn. Điều này mình học được nhờ lời khuyên của bố mình, đó là: Khi con giao bài về nhà cho học sinh, con hãy ngồi làm thử xem con cần bao nhiêu thời gian. Nếu bản thân con còn làm mệt phờ thì con đừng giao gánh nặng ấy cho học sinh. Lời khuyên ấy giúp mình hiểu, phải đặt mình vào vị trí của đứa trẻ. Và khi dạy Nam, mình tâm niệm, cùng làm để hiểu con hơn.
4. Những điều mình làm để giúp con yêu trường học, yêu cô giáo:
- Tìm ra những điểm thú vị trong lớp học: Mỗi bạn đi học về là tìm ra nhiều điều thú vị lắm. Nếu mình nhìn theo con mắt trẻ thơ, mình sẽ cảm nhận thấy và vui cùng con. Ví dụ, ở lớp có bạn ngủ gật chẳng hạn hoặc có bạn cứ đến giờ nghỉ trưa là khóc nhè… Mình gợi những chuyện ấy, cho con được nói, được bật cười. Thế là con mong đi học để được kể cho mẹ nghe những điều hay.
- Nói chuyện với cô về đặc điểm của con: Mình nuôi con mình từ “một bàn tay đầy hai bàn tay vơi” mà nhiều khi mình còn chưa hiểu hết về tâm tính của con huống hồ là cô giáo vừa nhận học sinh, cùng lúc cả mấy chục em. Nên nói cho cô hiểu qua những đặc điểm của con để cô có cái nhìn thông cảm hơn với con, mình nghĩ là việc làm cần thiết những ngày đầu con đến trường ( nếu nói không tiện thì gửi thư). Với mình, mình đã nói với cô những điều về Nam như sau: Nam thuận tay trái và nếu có thể, cô cứ để cháu viết bằng tay thuận. Mong cô khuyến khích cháu cầm bút tay phải nhưng nếu cháu thấy khó quá, thì mong cô thông cảm. Cháu không học đọc học viết trước nên có thể cháu chậm hơn so với các bạn. Mong cô tạo cơ hội để cháu được rèn luyện và thấy hứng thú với những điều mới mẻ cháu học được. Gia đình cũng mong muốn cháu không cảm thấy việc học là nặng nề nên xin phép cô, cô cho bài về nhà từ mức tối thiểu cần đạt đến mức tối đa. Gia đình sẽ động viên cháu để cháu làm được càng nhiều càng tốt nhưng nếu không, cháu xin phép làm ở mức tối thiểu. Cháu có khả năng về ngôn ngữ nhưng cũng hay hấp tấp, vụng về. Mong cô chỉ bảo để cháu có thể phát huy được khả năng và hạn chế được nhược điểm. Nói chung cháu là một cậu bé rất yêu đời. Gia đình mong muốn cô sẽ truyền thêm tình yêu thương để cháu thấy hạnh phúc…. Đại loại là như vậy. Những hiểu biết gợi mở ban đầu đó sẽ giúp cho mọi việc diễn ra nhẹ nhàng hơn.
- Cùng con tham gia các hoạt động của nhà trường: Mình luôn cùng con trong mọi lễ khai giảng. Khi trường tổ chức những hoạt động ngoại khóa (cho phép phụ huynh tham gia), tổ chức vui chơi cho các con, mình đều cố gắng sắp xếp để tham gia cùng. Mục đích để con cảm thấy, trường cũng là nhà, mẹ và cô luôn song hành cùng mình.
- Cho con được nói những điều con nghĩ về cô giáo, về trường lớp, về bạn bè: Trẻ con cũng có những nỗi trăn trở riêng của chúng. Mình luôn dành một khoảng thời gian trong ngày cho con được bày tỏ nỗi niềm. Điều gì con vui, điều gì con chưa vui, vì sao, mẹ có thể làm gì giúp con… Tất cả những điều đó khiến con không cảm thấy mình “cô đơn” khi mẹ để mình lại trường mỗi ngày.
Kết thúc cái bài miên man, ngoằn ngoèo này, điều mình muốn gửi gắm là: Có những niềm vui mình mang lại cho con thật giản dị. Nó không phải là việc mình chọn một trường thật tốt, thật “xịn”. Nó cũng không hẳn là việc mình cạy cục tìm thầy tìm thợ, bỏ thời gian, tiền bạc để con có những lớp học thêm. Nó nằm đâu đó trong trái tim người mẹ của bạn và mách bảo bạn cách để giúp con mình. Và điều quan trọng hãy luôn tin rằng: Ngay cả trong một đội bóng chưa tốt cũng không ai ngăn cản bạn trở thành một cầu thủ tài năng. Ở đâu vào lúc nào, nội lực của con, sự kiên nhẫn đồng hành của mẹ cũng là vô cùng quan trọng.
Mình cũng học được nhiều từ các bà mẹ khác. Thực sự là như vậy!

Chào lớp 1

(Sưu tầm từ facebook của chị Phan Hồ Điệp tại https://www.facebook.com/me.n.nam.9/posts/616745048455932)

Hình như sắp đến lúc kết thúc năm học và chuẩn bị cho năm học mới nên số các bà mẹ ib cho mình hỏi về việc cho con vào lớp 1 tăng lên nhiều. Vì không có điều kiện trả lời riêng nên mình xin phép được chia sẻ tại đây về kinh nghiệm của CÁ NHÂN mình khi chuẩn bị cho Nam học lớp 1, các mẹ nhé.
1. Chuẩn bị những kĩ năng tiền học đường
Như đã nói từ trước, mình áp dụng Giáo dục sớm nhưng mình không ủng hộ việc “tiểu học hóa” cho con, tức là, không mong muốn dạy con sớm biết đọc, biết viết. Khoảng thời gian Nam 5 tuổi, mình tập trung dạy con những kĩ năng tiền học đường, bao gồm:
- Dạy con cách quan sát: Mình cho rằng, quan sát tốt sẽ rất có lợi trong việc phát triển tư duy nên mình kiên trì dạy Nam quan sát từ khi còn nhỏ. Sang đến 5 tuổi, việc quan sát trở nên có tính mục đích hơn, được giao thành những nhiệm vụ cụ thể. Ví dụ, khi cho Nam đi chơi công viên, mình đố Nam tìm những loại hoa mọc trong bãi cỏ xem chúng thế nào, mình chỉ vào những cây dây leo bám trên cây cổ thụ hỏi Nam xem chúng sống được là nhờ đâu. Những gì Nam quan sát được về nhà mình tiếp tục giải thích cho Nam thông qua sách vở và nhờ sự trợ giúp của bác Gúc. Không chỉ quan sát thiên nhiên, mình hướng dẫn Nam quan sát những hành vi, những hoạt động của mọi người xung quanh, chỉ cho Nam thấy đâu là những việc làm tốt, những việc làm nào chưa tốt…. Việc quan sát còn được thực hiện trên sách vở, ví dụ cho Nam quan sát để tìm điểm khác biệt, để nhận xét… Với mong muốn kết hợp giữa kĩ năng quan sát và phát triển ngôn ngữ, mình thường thực hiện quan sát theo một quá trình, bao gồm: Nêu nhiệm vụ (mục đích quan sát), hướng dẫn cách quan sát, đặt câu hỏi, kể lại thật hấp dẫn những điều đã quan sát được. Cách làm đó khiến cho việc quan sát như một môn học, tất nhiên, ngoài “giờ học” đó con có thể quan sát bất cứ việc gì con thích và kể lại cho mẹ nghe. Hôm trước đọc FB của một mẹ nào đó có nói về việc cho con quan sát cái bắp cải và tại sao các lá bắp cải lại cuộn vào nhau, lá ngoài cùng có màu xanh đậm hơn các lá bên trong, mình thấy rất thú vị. Và mình cho rằng, những điều quan sát đó sẽ giúp các bé sống chan hòa với thiên nhiên, với mọi người và sẵn sàng những trải nghiệm để bước vào lớp 1.
- Dạy con khả năng tập trung: Chuyển từ hoạt động chủ đạo là vui chơi sang học tập nên để có thể ngồi tập trung trong suốt cả thời gian một tiết học thật khó khăn đối với các bé. Mình giúp Nam luyện tập sự tập trung, ban đầu là dưới dạng trò chơi. Những trò chơi này, Nam đều nhớ và ghi lại trong các cuốn tự truyện của mình. Phổ biến nhất là trò: Cho sóc vào trong hang. Hai chân Nam được bố lồng trong cái bao tải, gọi là “nhốt sóc”, sau đó sẽ giao một nhiệm vụ gì đó cho Nam thực hiện. Nam sẽ làm theo đúng thời gian quy định. Nếu trong khoảng thời gian đó, Nam không ngọ nguậy, không xin đi lại, và làm đúng nhiệm vụ được giao, thì Nam sẽ thắng. Cứ thế, dần dần tăng thời gian “nhốt sóc”. Khi Nam đã có thói quen ngồi tập trung, mình bắt đầu nghĩ ra những nhiệm vụ mà Nam thấy hứng thú nhất và không cần nhìn vào đồng hồ như trước nữa. Mình để Nam làm tự do. Khi Nam kết thúc công việc, mình tính giờ và nói xem Nam đã ngồi tập trung được trong bao lâu. Nam rất hứng thú với kết quả được tăng dần theo mỗi ngày. Ngay cả quá trình chơi, mình cũng hướng Nam đến việc tập trung chơi một thứ đồ chơi trong một khoảng thời gian nhất định. Tất nhiên là chơi bao giờ cũng dễ hơn học, hihi.
- Dạy con cách ngồi học đúng tư thế: Mình cho rằng đây là điều hết sức quan trọng. Ngồi học đúng tư thế không chỉ giúp cho các bé học hiệu quả hơn mà còn giữ gìn đôi mắt. Nam đọc nhiều, dùng máy tính cũng nhiều nhưng thị lực luôn đạt 10/10, có lẽ vì Nam ngồi học đúng tư thế. Mình treo một bảng dạy tư thế ngồi đúng, tư thế cầm bút trước bàn học của Nam và kiên trì rèn theo tấm bảng đó. Cứ ngồi vào bàn là ngồi theo đúng cách, kể cả để vẽ hay tô màu. Mình cùng thường “thị phạm” cho Nam cách ngồi đúng hoặc cùng Nam chơi trò chơi như: Một người đếm 1,2,3, người kia phải ngồi ngay vào bàn và theo đúng tư thế, nếu ai làm chậm hoặc ngồi không đúng là sẽ thua.
- Dạy con các kĩ năng giao tiếp: Khi đến trường, để trẻ hòa nhập tốt, trẻ phải có các kĩ năng giao tiếp. Mình dạy Nam cách nói lời cảm ơn, xin lỗi, cách giới thiệu bản thân, cách bày tỏ những ý kiến của mình… Tất cả những điều này phải làm thường xuyên theo từng ngày và thực hành ngay để dễ ghi nhớ.
- Dạy con cách làm việc nhóm: Mình thường rủ Nam chơi các trò chơi với các bạn gấu, thỏ… trong đó mỗi hôm một bạn sẽ giao nhiệm vụ gì đó và “cả nhóm” cùng hoàn thành. Có hôm Nam là người chủ trì nhưng cũng có hôm “bạn Gấu” giao nhiệm vụ. Qua đó, mình hướng dẫn Nam cách nêu nhiệm vụ, cách thực hiện nhiệm vụ và báo cáo kết quả. Thực tế khi mình đi dạy học có nhiều bé rất thông minh nhưng không hợp tác với bạn nên bé cũng gặp những khó khăn trong công việc. Mình cũng thường xuyên cho con tham gia chơi với các nhóm bạn, lặng lẽ quan sát ghi nhận những khó khăn cũng như những ưu điểm của con khi chơi để góp ý cho con.
- Dạy con “chơi” với các con chữ: Chỉ là “chơi”với các con chữ thôi chứ không phải dạy đọc đâu. Mình cho Nam nhận biết các chữ cái ở ba kiểu viết thường, viết in hoa, viết nghiêng. Mình cho con chơi nặn các chữ cái, đặc biệt là nặn để ghép tên của mình ( nhận biết và thể hiện được tên mình giống như cho con hình thành “cái tôi” của mình vậy). Mình dạy con biết cách cầm sách, dạy con học thuộc lòng những đoạn thơ, đoạn văn ngắn. Dạy con phân biệt hướng của các con chữ ( phải, trái, trên, dưới), dạy một số nét cơ bản ( nét khuyết, nét móc, nét thẳng, nét cong, nét móc hai đầu), chơi trò chơi đánh vần…
- Dạy con cách cảm nhận: Thông thường việc này gắn liền với quá trình quan sát nhưng để mọi người dễ theo dõi, mình tách riêng. Mình dạy Nam cảm nhận cái hay, cái đẹp của một câu thơ, một đoạn thơ hay một cảnh sắc thiên nhiên mà Nam quan sát được. Mình hay cho Nam học thuộc lòng một đoạn thơ ngắn rồi giải thích các câu chữ trong đó cho Nam thấy cái hay của nó. Ban đầu rất đơn giản như kiểu: Trong bài Buổi sáng nhà em có câu: Mụ gà cục tác như điên/ Làm thằng gà trống huyên thuyên một hồi. Mình giải thích: Gà mái hay kêu ầm ĩ như một bà lắm lời nên gọi mà “mụ” còn gà trống hay kêu ó o, hệt một đứa trẻ nên gọi là “thằng”, chao ôi thật là một buổi sáng rộn rã và vui tươi. Cũng có khi cho Nam cảm nhận sâu sắc hơn. Ví dụ, trong bài Nói với em (Vũ Quần Phương), khổ nào cũng bắt đầu bằng “nhắm mắt”. Nhắm mắt để “nhìn”, để nghe rõ hơn. Nhưng ở khổ cuối thì nhắm mắt rồi lại mở mắt ra ngay là bởi nhắm mắt để nghĩ. Nghĩ về công ơn cha mẹ, thấy cha mẹ vất vả vì mình nên không thể “nhắm mắt” được mà mong muốn “mở mắt” để làm việc gì đó giúp đỡ cha mẹ. Đấy việc cảm thụ cứ tăng dần độ khó như thế. Mình cũng cho Nam cảm nhận về cuộc sống xung quanh. Có lần mình để ý cứ 4h30 sáng là có người lao công đi quét đường. Mình dậy sớm, thu âm thanh quét đường và ghi thời gian đó, sau đó cho Nam nghe và để Nam nói cảm nhận của mình. Có một điều mình cũng cần nói thêm là đừng “định hướng” cảm nhận của con, chỉ khi nào con “bí” mới giúp đỡ còn lại cứ để con tự do nói lên suy nghĩ của mình. Có khi chỉ cần đứng trước ba bông hoa có màu khác nhau cũng có thể là “cảm hứng” cho một giờ học về cảm nhận được rồi.
2. Chuẩn bị tâm lý đến trường.
Việc chuẩn bị một tâm lý thoải mái để trẻ đến trường sẽ giúp trẻ xóa tan những bỡ ngỡ, e ngại ban đầu. Mình đã giúp Nam làm việc này như sau:
- Nói chuyện về trường học: Mình nói chuyện với Nam vào buổi tối, khi hai mẹ con đi dạo hoặc trước khi lên giường đi ngủ. Mình nói về những quy định, những điều khác biệt ở trường tiểu học, những quy tắc mà mỗi học sinh phải thực hiện, những niềm vui có được khi đến trường. Trong đó nhấn mạnh đến việc “khám phá”. Con sẽ khám phá ra nhiều điều mới lạ, biết đọc, biết viết. Con có thể đọc cho mẹ nghe truyện, không cần nhờ ai đọc nữa. Con có thể viết thư cho mẹ mỗi khi mẹ đi xa… Nói chung mình không “tô hồng” là trường học tuyệt vời, trường học đẹp, trường học hấp dẫn mà mình chỉ nói những điều liên quan đến bản thân Nam. Nam sẽ có được những thú vị gì khi đi học, về niềm vui của Nam khi khôn lớn, về niềm vui của bố mẹ khi chứng kiến sự trưởng thành của Nam.
- Cùng Nam làm thời khóa biểu, trang trí bàn học, chuẩn bị sách vở… Những việc này giúp Nam có tâm lý phấn khởi, cảm thấy việc đi học là một sự kiện “trọng đại”.
- Chơi trò chơi: Cơ mà. Chả là Nam hay bắt đầu hỏi mẹ bằng câu hỏi: Cơ mà… nên mình nghĩ ra trò chơi này. Đó là Nam có thể nghĩ ra mọi câu hỏi về trường học bắt đầu bằng “cơ mà”. Ví dụ: Cơ mà em muốn đi vệ sinh thì em làm thế nào? Cơ mà có bạn không thích chơi với em thì sao? Cơ mà cô phạt thì sao? Cơ mà khi cô gọi mà em không đọc được? Cơ mà em viết xấu... Nói chung là hàng trăm cái “cơ mà” nhiều khi rất buồn cười. Trước mỗi cái “cơ mà”, mình đều nghĩ cách giải thích cặn kẽ bởi thực ra đó là hình thức giúp Nam giải quyết các tình huống học đường có thể gặp phải. Trò chơi “cơ mà” này còn áp dụng ngay cả khi Nam đã đi học. Bây giờ thỉnh thoảng hai mẹ con vẫn chơi, nhưng mà là mình đặt câu hỏi ( vì có nhiều điều bây giờ cần “tìm hiểu”về bạn ấy quá, hihi).
- Chơi các trò chơi về lớp học: Mình thường đóng vai cô giáo còn Nam làm học sinh. Mình sẽ dạy Nam một điều gì đó, Nam sẽ học cách giơ tay phát biểu, cách trình bày vấn đề… Cũng có khi Nam là giáo viên còn mình là học trò.
Chà, mình định viết thêm về việc chọn trường, việc nói chuyện và giải quyết những tình huống khi ngày đầu con đến lớp nhưng nhìn lại có vẻ dài quá rồi, hẹn mọi người lần sau vậy.
Có một điều mình cần nói, đó là, con cái chính là sự phóng chiếu của cha mẹ. Nếu trước khi con đi học mà bạn cứ nói rằng cô giáo này tốt hơn cô giáo kia, trường này tốt hơn trường kia, rồi chuyện đi học thêm, chuyện con bạn A, bạn B đã đọc và làm toán vèo vèo… thì sẽ tạo một tâm lý không tốt cho con của mình. Hãy đón nhận mọi điều bằng sự bình tâm, thoải mái, và con bạn sẽ cảm nhận được điều đó.
Kết thúc stt loằng ngoằng này, mình kể một câu chuyện vui để “chứng minh” cho điều mình vừa nói: Cô giáo viết thư phàn nàn với phụ huynh: Em A là một học sinh tự phụ. Khi tôi giảng bài hay định giải thích điều gì đó, em luôn chen ngang và nói: Em biết… Tôi thông báo để ông bà biết và phối hợp cùng tôi. Hôm sau, cô giáo nhận được thư của phụ huynh em A. Nội dung của bức thư là: Chúng tôi biết…!

Chủ Nhật, 15 tháng 3, 2015

Vòng tình yêu


"Cát Anh yêu ai?" Cát Anh đã đọc rất nhiều tên cho cô ghi lại, để cùng cô làm vòng tình yêu và tấm thiệp nhỏ tặng những người Cát Anh iu. 

Trong đó, ngoài những người trong gia đình còn có các bạn ở trường Thỏ Trắng và đặc biệt là có "Em Cú" là em thú bông mua trong đợt đi Singapore vừa rồi (thật ra là chim cánh cụt) :) 

Chơi với con - 41 tháng

1, Tập đếm:
Bài này em đã chơi trước đây, lâu lâu lấy ra chơi lại. 



2. Tập may vá: 
Em chơi khá thích thú, lấy mẹ thấy em định xỏ kim qua pom pom, mẹ nghĩ chắc em làm không được đâu, nào ngờ em làm tốt và làm được rất nhiều nữa. 



3. Cut and paste:



4. Pattern block:





5. Painting:
Trò này không thể thiếu và được chơi thường xuyên. Trong hình là em đang vẽ máy bay. 



6. Đất sét:
Mẹ cho em đất sét và 1 số thứ, em tự nghĩ xem chơi thế nào.


7. Free play: