Thứ Hai, 24 tháng 9, 2012

Sinh nhật 1 tuổi

Con gái iu dấu của mẹ!

Ngày mai là con gái tròn 1 tuổi rồi, mẹ không tổ chức tiệc tùng gì cả vì mẹ thấy việc con bước qua tuổi mới như thế này chỉ đặc biệt quan trọng và có ý nghĩa với ba mẹ, ông bà thôi. Hơn nữa, con vẫn còn bé quá, sẽ chẳng có kỷ niệm nào cho con. Khi con lớn hơn mẹ sẽ tổ chức cho con gái nhé!

Con gái 1 tuổi đã có nhiều đổi mới rồi nhé:

Vận động: con gái tự đứng được rồi nè, 1 mình có thể đứng được chục giây tùy hứng, đẩy xe tập đi cũng khá hơn nhiều. Mẹ mua xe đã mấy tháng mà con gái nào có hứng gì đâu, vậy mà hôm qua con tự vịn đứng dậy, đẩy đi được 1 lúc rồi sau đó thích nên đẩy đi hoài. Con cũng tự đi được 1 bước nhưng chỉ được có 1-2 lần. Chắc phải tập thêm cho con nhiều hơn nữa. Biết đưa đồ vậy cho ba/mẹ khi được yêu cầu.

Ngôn ngữ: Con cũng chỉ "ba ba" "ka ka" thôi, nhưng nổi bật là con đã biết vỗ tay theo bài "vỗ tay bà cho ăn bánh", biết cúi đầu ạ rõ to nhưng cũng rất tùy hứng, biết múa tay nhưng cũng đôi khi mới làm. Con cũng rất khó tính, lúc không thích là giãy ra khóc chứ không làm theo ý mẹ.

Ăn uống: tệ nhất luôn. 10 ngày nay bệnh hầu như con chẳng ăn gì, chỉ uống sữa, 2 hôm nay thì trong bữa cơm con chịu ăn tí cơm tí rau. Cháo thì con lắc đầu! Khoản này là kém nhất!

Phải mất mấy hôm stress và thấy con uống thuốc khóc, sặc, ói liên tục mẹ xót hết cả người, rồi mẹ thử đủ cách cho con uống thuốc, cuối cùng mới tìm được cách con cũng chịu mà mẹ cũng nhàn, con lại không ho, không sặc. Nhẹ cả người.

Răng: 12 cái rồi nhé, thích nhé, răng cứ lên đều đều mà Vi chẳng chịu ăn gì cả huhu

Mẹ rút ra 1 điều là mẹ phải dạy con rất nhiều, 1-2 lần con không biết, 9-10 lần con không nhớ, nhưng bỗng 1 ngày nào đó con làm ngon ơ, làm mẹ bất ngờ. Điều đó khiến mẹ tự tin phải dạy con nhiều hơn nữa và thường xuyên hơn nữa.

Mẹ yêu con dễ sợ, những lúc thấy con cười giòn tan, rồi khi con đưa tay đòi mẹ ẵm, con đẩy xe đi lách chách, những lúc con chơi trên giường lăn ra nằm sát mẹ, những lúc con vắt vẻo ngủ trên người mẹ ... yêu con vô cùng!

Con gái của mẹ sinh nhật vui vẻ, bước sang tuổi mới, giai đoạn phát triển mới và cuộc đời đang chờ con, dù có khó khăn thì cuộc đời vẫn luôn tươi đẹp.

Mẹ hôn con gái yêu ngàn lần!


Nụ cười tươi ơi là tươi 


Cắt bánh kem với mẹ nè 


Đôi mắt thiệt là đẹp nha 


Con nếm bánh kem của con

Thứ Năm, 20 tháng 9, 2012

Vi ốm


Tuần trước Vi bị sổ mũi nhưng cũng như mọi khi, ngày đầu con át xì, ngày thứ 2 con sổ mũi ồ ạt, ngày thứ 3 thì nước mũi khô rồi hết. Mẹ cũng mừng là không phải thuốc thang gì cho con.

Vậy mà vài ngày sau con lại bệnh tiếp, ho và sổ mũi, mẹ cũng đợi xem con có khá hơn không nhưng lần này không thấy dấu hiệu giảm bệnh gì cả. Mẹ cho con đi khám bệnh, nhưng con lại không uống thuốc được. Cứ uống vào là con ho, sặc và ói ra. Nếu đút muỗng thì con lại không chịu, ngậm miệng cứng ngắc. Đến hôm qua sáng uống cũng ho, chiều tối mẹ cho uống thì 2 lần đều ói cả, rồi cô Duyên cho con uống con cũng ói. Mẹ cho con uống từng tí một mẹ đã run rồi mà thấy cô Duyên làm luôn 1 phát 5 ml vào miệng con rồi không cho con ngồi dậy, thấy con khóc hoài mà mẹ xót quá, giữ được vài phút rồi con cũng ói ra. Thế là liên tiếp 3 lần ói vì uống thuốc!

Giờ mẹ chẳng biết làm sao!

Hai hôm nay con lại thức vào tầm 2-3h sáng, lăn lộn chơi trên giường, vật gối ôm, "ba ba ka ka", vịn tường đứng lên, bò xuống đất, đến tầm 5h30 thì con lại lăn ra ngủ tiếp (không hiểu nổi). Mà lúc đó con tỉnh thật, trời tối mà cứ chơi vô tư như ban ngày, mặt tươi rói, dù có ho nhiều lần.

Thứ Ba, 18 tháng 9, 2012

Giai đoạn mới - ngồi ghế riêng khi đi xe máy

Ba mẹ đã qua nhà cô Hạnh, mượn cho con cái ghế mây ngồi xe máy, trông đã có vẻ hơi chật so với con nhưng chắc cũng còn ngồi được 1 thời gian nữa. Cuối tuần mẹ sẽ sắm cho con 1 cái nón hoặc khăn voan mỏng, 1 cái gối để tay lái cho con làm gối nằm.

Hình này trông con hơi xấu, có vẻ dìm hàng con nhưng hình ở đây chỉ có tính chất minh họa cho 1 giai đoạn mới nên mẹ để luôn :D

Nhìn trong hình con ú hơn ở ngoài, mèo con của mẹ!

Hình rất xinh

Cuối tuần mặc dù con bệnh nhưng ba mẹ vẫn cho con đi Parkson chơi, ở nhà hoài buồn lắm. Hôm thứ 7 con bò trên giường va phải cái quạt nhỏ, mẹ chạy tới đã thấy mũi con chảy máu 1 mảng nhỏ mặc dù con không khóc to như những lần đập đầu vào tường. Con bị mất 1 miếng da, nhìn cái mũi mà thương ơi là thương!

Con đi chơi vẫn khá là vui vẻ, lúc chụp hình con là ba đang thử đồ, mẹ cho con đứng ngoài phòng thay đồ chơi sau cả quãng thời gian dài ngồi xe đẩy. Hôm đấy ba mẹ còn cho con đi cafe ăn bánh kem nữa nhưng lúc đấy chắc con đã khá mệt nên không tươi vui như lúc đầu.


Chơi trong sợ hãi

Vi chơi với ba mà mặt đầy sợ hãi, hehe, mặc dù trước đó vài chục giây con vẫn cười toe toét. Chả biết đâu mà lần :D


Áo mới và vỗ tay

Mẹ mua cho Vi bộ đồ bộ mới, nhìn trông xinh lắm! Cũng từ hôm này, Vi biết vỗ tay, và biết làm theo bài "Vỗ vỗ tay bà cho ăn bánh ..." Mẹ đã dạy rất nhiều lần mà Vi không biết, rồi bỗng dưng 1 ngày nọ Vi làm được rất tài, lại còn đầy hào hứng nữa.




Thứ Bảy, 8 tháng 9, 2012

Sưu tầm: Kể chuyện em nghe, từ nước Mỹ

Mẹ thấy bài này hay, nên sưu tầm lại cho con và ... mẹ. Mỗi người sẽ có cảm nhận khác nhau, mẹ chỉ mong con sẽ nhận thấy nhiều điều đáng suy nghĩ từ bài viết này.

Yêu con, luôn luôn yêu con!

---------------------


Em thương yêu,

Em ngồi xuống đây, anh kể em nghe câu chuyện về nước Mỹ. Bây giờ là tháng 9, mùa thu. Những ngày này anh đang theo dõi chiến dịch tranh cử tổng thống vốn đang vào giai đoạn cao trào. Với internet, em có thể làm điều này ở bất kì đâu, nhưng việc đang ở Mỹ đã cho anh một góc nhìn gần hơn, trực diện hơn. Để cuối cùng anh nhận ra, điều làm anh xúc động không chỉ là câu chuyện về nước Mỹ, không chỉ là việc anh không thể ngừng nghĩ về Việt Nam, mà là việc chúng ta đang sống như thế nào, ngày hôm nay, với tư cách con người.

Em hãy ngồi xuống đây, cùng anh lắng nghe Đệ Nhất Phu Nhân của nước Mỹ kể chuyện.(*)

“Cũng như bất kì gia đình Mỹ nào, gia đình của chúng tôi đã không đòi hỏi nhiều.

Họ không ghen với thành công của người khác hay quan tâm đến việc kẻ khác sở hữu nhiều hơn họ... trên thực tế, họ khâm phục điều đó.

Họ chỉ đơn giản tin vào lời hứa nền tảng ấy, rằng cho dù anh bắt đầu một cách khiêm tốn, chỉ cần anh làm việc chăm chỉ và làm những điều anh cần làm, anh hoàn toàn có thể xây dựng cho mình một cuộc sống tử tế và đem đến những điều còn tốt đẹp hơn nữa cho con cháu của anh.   

Đó là cách họ đã nuôi chúng tôi lớn... đó là những điều chúng tôi đã học từ cuộc đời họ.

Chúng tôi đã học về phẩm giásự tử tế - rằng sự siêng năng của anh quan trọng hơn số tiền anh kiếm được, rằng giúp đỡ người khác có ý nghĩa hơn việc chỉ chăm chăm vượt lên trước.

Chúng tôi đã học về lòng trung thựcliêm chính – rằng sự thật là điều tối quan trọng, rằng anh không nên dùng đường tắt hay hành động theo luật của riêng anh, và rằng thành công chỉ thực sự có nghĩa khi anh đạt được nó một cách công minh chính trực.

Chúng tôi đã học về lòng biết ơnsự khiêm nhường – rằng mỗi người đều góp một phần vào thành công của anh, từ thầy cô giáo đã truyền cảm hứng cho anh đến người lao công đã giữ cho trường lớp sạch sẽ... và chúng tôi được dạy phải biết trân quý đóng góp của mỗi người và đối xử tôn trọng với tất cả mọi người.

Đó là những giá trị mà Barack và tôi – và rất nhiều trong số các bạn – đang cố gắng truyền lại cho con cháu của chúng ta.

Chúng ta chính là như vậy.”   

Ừ, em ạ. Đó là họ. Đó là những giá trị đã xây nên đất nước họ, con người họ. Còn chúng ta? Chúng ta là ai? Những giá trị nào đã tạo nên chúng ta hôm nay? Những điều gì chúng ta muốn truyền lại cho con cháu?

Em hãy nghe Phu nhân Michelle kể tiếp:

“Và tôi đã không nghĩ điều này là có thể, nhưng hôm nay, tôi yêu chồng mình hơn tôi đã yêu anh 4 năm trước... hơn cả 23 năm trước khi chúng tôi gặp nhau lần đầu tiên.

Tôi yêu cách anh không bao giờ quên anh đã bắt đầu như thế nào.

Tôi yêu việc chúng ta có thể tin tưởng Barack, rằng anh sẽ làm những điều anh nói, cho dù đó đều là những việc khó khăn – đặc biệt là những việc khó khăn.

Tôi yêu việc đối với Barack, không hề có sự phân biệt giữa “họ” và “chúng ta” – anh ấy không quan tâm bạn là Dân chủ hay Cộng hòa hay không phải cả hai, anh biết tất cả chúng ta đều yêu nước, anh luôn sẵn sàng để nghe những ý kiến tốt, anh luôn tìm kiếm những điều tốt đẹp nhất từ tất cả mọi người mà anh gặp. [...]

Cũng như bà ngoại của anh, anh luôn đứng dậy và tiến lên phía trước... với lòng kiên nhẫn và trí tuệ, với lòng dũng cảm và sự duyên dáng.

Và anh nhắc tôi rằng chúng ta đang trên một con đường dài, rằng thay đổi là khó, rằng thay đổi sẽ diễn ra chậm chạp, và rằng tất cả sẽ không bao giờ diễn ra cùng một lúc.

Nhưng cuối cùng chúng ta sẽ đến đích. Chúng ta luôn đến đích.

Chúng ta đến đích vì những người như Cha của tôi... những người như Bà ngoại của Barack... những người đàn ông và phụ nữ đã tự nhủ với lòng mình: “Tôi có lẽ sẽ không có cơ hội đạt được ước mơ của mình, nhưng con tôi sẽ làm được... cháu tôi sẽ làm được.”

Rất nhiều người trong chúng ta đứng đây hôm nay bởi vì sự hy sinh của họ, sự khao khát, và tình yêu kiên định của họ... bởi vì ngày qua ngày, họ gạt qua một bên nỗi sợ hãi và nghi ngờ để thực hiện những điều khó khăn.

Và hôm nay, khi những thử thách to lớn tưởng như bao phủ chúng ta – hoặc thậm chí tưởng như không thể vượt qua - hãy đừng bao giờ quên rằng thực hiện những điều tưởng như không thể chính là lịch sử của đất nước này... đó chính là chúng ta với tư cách người Mỹ... đó là cách mà đất nước này được xây dựng nên. [...]

Nếu những người nông dân và thợ rèn đã có thể dành được độc lập từ tay một đế chế... nếu những người nhập cư có thể để lại đằng sau tất cả quá khứ để xây dựng một cuộc đời tốt đẹp hơn trên đất nước của chúng ta... nếu những người phụ nữ đã có thể chịu tù tội chỉ vì muốn dành được quyền bầu cử... nếu một thế hệ có thể vượt qua khủng hoảng và dựng nên sự vĩ đại của mọi thời... nếu một linh mục trẻ có thể đưa chúng ta lên đỉnh cao với giấc mơ cao quý của anh... nếu những người dân Mỹ có thể tự hào là chính họ và hiên ngang đứng cùng với những tiền nhân mà họ yêu quý... thì chắc chắn, chắc chắn một điều rằng chúng ta có thể trao cho tất cả mọi người trên đất nước này một cơ hội công bằng trước Giấc Mơ Mỹ vĩ đại.

Bởi vì xét cho đến cùng, hơn tất cả mọi điều, đó chính là câu chuyện của đất nước này – câu chuyện của niềm hy vọng không nao núng và sự tranh đấu không nhượng bộ.”

...


Ừ, em ạ, anh đã khóc. Anh đã khóc tu tu như một đứa trẻ lạc mẹ, như một kẻ tìm đường gục xuống bên miệng vực đen ngòm, như Alex Supertramp đứng nhìn dòng nước lũ ngăn mất đường về. Chúng ta đều là những con người. Chúng ta cũng bắt đầu như họ, phải không em? Ông bà cố của chúng ta cũng là những người nông dân, những người thợ rèn. Cha ông chúng ta cũng đã thực hiện những điều tưởng chừng như không thể. Và rồi ông bà bố mẹ chúng ta cũng đã nghiến răng cố gắng, hy sinh, khao khát... Nhưng em ơi, nói cho anh biết, ở nơi đâu có câu chuyện Việt Nam? Ở nơi đâu có hy vọng Việt Nam? Ở nơi đâu có giấc mơ Việt Nam?

Em ơi, hãy khoan cho rằng những điều kể trên là trò mèo chính trị, hãy khoan cho rằng anh ngây thơ và nực cười khi so sánh Mỹ và Việt Nam. Em biết anh căm ghét chính trị đến mức nào, em biết anh là người hay nghi ngờ và có xu hướng vô chính phủ ra sao. Anh đang không nói về chính trị, về chính phủ, về ai sẽ thắng hay thua trên chính trường Mỹ, về ai sẽ được hay mất trong những cuộc đấu đá ở Việt Nam. Anh đang nói với em đây, về chúng ta, như những con người.

Em ơi, lần cuối cùng em được nghe ai đó kể chuyện là bao giờ? Mẹ có còn kể những câu chuyện bên giường ngủ cho em nghe không? Ba có còn kể cho em về những điều ba làm, những người ba gặp? Và bà ngoại có còn kể chuyện cho em nghe thời cách mạng, thời kháng chiến, thời bác Hồ? Và em có nhận ra rằng em lớn lên trong một đất nước mà, trừ Bác Hồ trong đoạn video lịch sử khi Bác đọc Tuyên ngôn Độc lập, còn lại em chưa từng được nghe một chính khách nào, một con người nào đứng lên nói với em và với đồng bào em rằng, “Hỡi đồng bào cả nước, mỗi người sinh ra đều có quyền bình đẳng, tạo hóa cho họ những quyền không ai có thể xâm phạm được...”

Em lớn lên, em nhìn xung quanh, em học và suy nghĩ, có bao giờ em nhìn thấy gì, nghe thấy gì ngoài những băng rôn khẩu hiệu khoa trương trống rỗng, những lời lẽ sáo mòn vô nghĩa, những bài học khô khan buồn ngủ? Em lớn lên, em xem ti-vi và đọc báo, em có bao giờ thấy những con người béo tốt đang tự giao cho mình trọng trách cầm lái con tàu đất nước dám đứng lên nói một cái gì không cần cầm mảnh giấy, nói một cái gì không làm em buồn ngủ hoặc buồn nôn, nói một cái gì mới mẻ trong suốt từng ấy năm? Và giả như có lúc nào họ nói không dùng giấy, hoặc thậm chí nói với sự chuẩn bị kĩ lưỡng trước khán giả nước ngoài, có phải em sẽ nhận ra ngay sự ngu dốt, ấu trĩ, độc ác và chết chóc trong từng hơi họ thở? Làm sao em có thể mơ đến việc họ có thể kể cho em nghe về những hy sinh mất mát của tiền nhân, về những khó khăn đau khổ của hiện tại, về việc tiếp nối một truyền thống nào và hướng đến một tương lai ở đâu. Không, họ không kể với em gì cả. Họ luôn xuất hiện chớp nhoáng sau những chiếc mặt nạ rồi nhanh chóng lủi đi mất.

Trên thực tế, đất nước mình từ rất lâu đã không còn người kể chuyện. Ý anh là, những người kể chuyện mà tiếng nói của họ có thể vang vọng đến từng căn nhà, từng ngõ phố. Những kẻ xấu biết rõ sự nguy hiểm nếu em và mọi người được nghe kể chuyện. Họ muốn ru em ngủ. Họ biết rõ rằng một khi em thức dậy, một khi chỉ cần một phần nhỏ của chín mươi triệu linh hồn này thức dậy, đó cũng là ngày họ tiêu vong. Họ không muốn để điều đó xảy ra. Họ truy bắt những người kể chuyện, những người truyền cảm hứng. Bởi họ không thể chặn tất cả, họ để cho những câu chuyện vồ chụp lấy em, nhưng đó lại là những câu chuyện trụy lạc, những câu chuyện kinh dị, hoặc những câu chuyện đau thương. Những câu chuyện đó hình thành trong em cảm giác kinh tởm, sợ hãi, bất lực. Họ cố gắng để không một câu chuyện nào, một lời nói nào gợi lên trong em niềm cảm hứng, lòng dũng cảm và sự quyết tâm. Họ không muốn tự sát. Nhưng em đâu có muốn giết họ, phải không? Điều em muốn chỉ là giành lại cho mình quyền kể chuyện và quyền được nghe kể chuyện.

Em ạ, chúng ta đang ở trong một giai đoạn khó khăn, khi mà mọi điều đều tưởng như không thể. Những lúc như thế này, một câu chuyện hay sẽ giữ cho em hy vọng. Một câu chuyện hay sẽ kết nối hy vọng của em và hy vọng của nhiều người. Nó giữ lửa cho chúng ta qua đêm đông dài này, như nó đã từng đối với tổ tiên chúng ta trong hang động, trong chiến hào. Chúng ta cần những câu chuyện hay để sống, để lớn lên. Không có chúng, chúng ta như cây mất gốc, như người đi vô vọng trong sa mạc. Và anh tin, những câu chuyện hay luôn tìm được con đường của mình, để đi đến đích. Những linh hồn sống sẽ luôn tìm được nguồn hy vọng. Giống như em đang đọc câu chuyện này, cùng anh.

Yêu thương em,

Bút Chì

(Bài viết của tác giả Bút Chì đăng trên facebook theo link như sau: http://www.facebook.com/notes/but-chi/k%E1%BB%83-chuy%E1%BB%87n-em-nghe-t%E1%BB%AB-n%C6%B0%E1%BB%9Bc-m%E1%BB%B9/10151024379175919) 

Thứ Năm, 6 tháng 9, 2012

Tâm sự tình tang



Con gái yêu dấu! Hôm nay mẹ vào diễn đàn giaoduccontusom.com rất lâu, xem các trò chơi các mẹ chuẩn bị và chơi với con của mình mà mẹ thấy mẹ đang bỏ phí thời gian hay sao ấy. Những giờ con ở bên mẹ, thường là con tự chơi, hoặc mẹ ngồi với con và xem con chơi, mẹ chơi những trò đơn giản với con, hầu như mẹ rất ít khi sáng tạo hay tổ chức trò chơi gì cho con cả. Có lẽ mẹ phải lên kế hoạch mỗi ngày cho con học gì, chơi gì, chuẩn bị dụng cụ. Ngay cả việc cho con học chữ, mẹ cũng đã bắt đầu nhưng chưa có kế hoạch, lịch thực hiện cụ thể gì cả.

Bỗng dưng sao mẹ thấy sự sáng tạo của mẹ yếu quá con nhỉ? Hay khả năng tư duy của mẹ đứng hình rồi hay sao ấy con ạ, dạo gần đây hình như nó hết phát triển nữa rồi. Mà thôi, sẽ cố gắng hơn nữa, suy nghĩ nhiều hơn, sưu tầm nhiều trò chơi cho con để sử dụng khi cần, để thay đổi cho con khỏi chán, cố gắng đầu tư hơn nữa cho con gái yêu của mẹ!

Tuần này ba đi vắng, hai mẹ con ngủ với nhau. Đêm đầu con ngủ ngoan, đêm thứ 2 thì nửa đêm thức giấc, bò lòng vòng mãi ko chịu ngủ tiếp, rồi cuối cùng nằm vắt vẻo trên người mẹ (1 nửa trên người mẹ, 1 nửa dưới giường), đêm thứ 3 thì con mè nheo đến tận 1h sáng, ngủ 1 lúc lại dậy khóc, ẵm thì nín nhưng đặt xuống giường là khóc, rồi thì con nằm sát người mẹ, gối đầu lên tay mẹ và ngủ tới sáng. Không biết đêm nay thế nào nhỉ? Nhiều lúc con khóc quá mẹ bực, mẹ mặc kệ con, mẹ ra ghế ngồi, thế rồi con lại lồm cồm ngồi dậy, mặt mũi tèm lem, bò ra chỗ mẹ, rồi vịn mẹ đứng dậy, đưa 2 tay đòi bế. Mẹ thấy thiệt là thương nhưng mẹ cũng không ẵm con cả đêm được. Hổng biết rồi sau này thế nào?

Hôm qua đã mượn xe gỗ cho con tập đi, con cũng chịu khó đi lắm, mặc dù chưa thành thạo nhưng rất chịu khó chứ không lười. Như thế này cũng là bước tiến bộ của con rồi, và mẹ mong con sẽ luôn cố gắng, rồi mẹ sẽ dắt con đi chơi khắp nơi con gái yêu! 

Thứ Hai, 3 tháng 9, 2012

Những điều mẹ sẽ làm cho ngôi nhà của chúng ta

- Mẹ sẽ trồng hoa, cà chua, rau trên sân nhà mình. Mẹ sẽ tạo 1 khoảng xanh cho con, cho con ngắm những bông hoa xinh, những quả cà chua nho nhỏ và có những bữa canh rau mầm cho con.
- Mẹ sẽ sắp xếp tủ lạnh thật gọn gàng, thật đẹp. Cái này là cho mẹ, để mẹ nấu cơm cho con nhanh hơn, để con có thể mở tủ lạnh lấy bất kỳ thứ gì con muốn thật dễ dàng.
- Mẹ sẽ nấu những món ngon cho con: mẹ sẽ nghiên cứu sách báo dạy nấu ăn từ bây giờ, chọn lựa cho con những món ngon, dễ làm, nhanh gọn.
- Mẹ sẽ trang trí phòng con thật đẹp, mẹ sẽ kiếm giấy dán tường thật xinh, trang trí phòng con thật xinh xắn, mong con luôn thấy thích căn phòng nhỏ của con.
- Mẹ sẽ học thắt những kiểu tóc thật đẹp, để có thể làm cho con khi con nhờ mẹ.

Mẹ sẽ update tiếp ... có thể liên tục trong vài chục năm tới ...

Vi phá tủ lạnh

Hình nóng hổi, mới chụp sáng nay (3/9)





"Khát quá, lấy hộp sữa uống thôi!!!!"

Chú hươu tròn xoe

Hình đã chụp từ tuần trước nữa nhưng mẹ quên khoe mất, hôm nay tranh thủ mang lên đây để lưu lại.

Áo bơi lệch vai dì Hai mua cho Vi, mẹ đem ra mặc thử chứ không mai mốt sợ ko còn vừa nữa.


Đằng sau của chú hươu, ngực đầy thịt, muốn tràn ra khỏi áo luôn. Đùi thì khít rịt không có kẽ hở


Chú hươu ôm gối mẹ tặng


Chú hươu và bà ngoại, nhìn cái đùi dữ dội chưa?

P.S.: Lúc này chú hươu chưa tự đứng 1 mình được, thành ra mẹ không chụp được tấm nào phía trước.

Lễ 2/9

Vi về Biên Hòa ăn lễ 2/9. Vi không lạ với ông bà đến nỗi khóc bù lu bù loa như trước nữa, lần này ông bà bế đi đâu xa là Vi chi lèo nhèo 1 thôi, khóc ư ử chứ không khóc ầm ầm. :D

Vi được ra Alley cafe chơi, rồi qua công viên chơi trò chơi, nhưng Vi ngơ ngác lắm, vẫn sợ hãi hay sao ấy.

Được cái tự nhiên về Biên Hòa, Vi ăn cháo ngon lành (trộm vía), chịu ăn hơn hẳn làm mẹ cũng mừng ghê.


Vi đang cầm quả mướp nè. Tấm này Vi rất xinh nhưng mẹ thì không xinh nên mẹ chỉ post ở đây thôi, chứ không khoe ở đâu khác cả :D


Vi xem bướm ở Alley cafe


Vi ngồi 1 mình trên ghế ... mẹ đang núp ngay kế bên ghế đề phòng Vi phi thân


Tấm này thấy toàn thân luôn, áo đầm và giày đẹp, tóc cũng xinh nữa


Vi chơi xe lửa với mẹ mà trông mặt cực kỳ hình sự


Vi cưỡi ngựa nhún nè nha


Vi có bong bóng Doraemon, màu hồng giống áo Vi luôn

Buồn

Vi yêu dấu!

Mẹ thấy buồn quá cơ, mà chẳng thể tâm sự cùng ai (vì hoặc mọi người đã quá hiểu mẹ mà không cần mẹ nói ra, hoặc mẹ không muốn nghe mọi người khẳng định thêm lần nữa sự dở của mẹ).

Mẹ lại tính toán dở con ạ. Mẹ đã tính sửa nhà cũ để dọn về ở mà không tính kỹ phương án đi thuê, rồi giờ mẹ thấy phương án mẹ lựa chọn không hợp lý mà lẽ ra mẹ nên đi xem nhà thuê trước. Giờ nhà cũ đã lấy lại, mẹ đổi phương án lúc này thì lại mất 1 tháng tiền nhà mà phải tìm lại khách mới, biết đâu lại không được như giá cũ. Theo phương án cũ thì chi phí cao quá, mẹ cũng tiếc ngẩn ngơ.

Mẹ thấy buồn, là bởi vì mẹ đã không tính toán kỹ khi thực hiện, cũng như không chịu suy tính kỹ các phương án khác mà chỉ tập trung vào phương án mình muốn. Có lẽ mẹ dở tính toán, trước giờ mẹ ít khi phải quyết định, rồi thì giờ đến lúc quyết định lại quyết định sai con ạ! Điều này làm mẹ cảm thấy mất tự tin kinh khủng! Chắc mẹ chẳng dám quyết định gì nữa con ạ! 

------------------------

Mẹ ngừng viết mấy tiếng, vậy mà sau bữa cơm mẹ đã có cuộc nói chuyện với bà ngoại mà mẹ cho rằng là cuộc nói chuyện vui vẻ, chia sẻ nhất trong mấy tháng qua. Bà ngoại cũng đồng ý với mẹ là không dọn về nhà cũ nữa, bà ngoại sẽ cho thuê hoặc bán. Mẹ sẽ tìm nhà chung cư gần đây để ở. Đó giống như là cuộc giải tỏa tinh thần cho mẹ, làm mẹ cũng thấy đỡ buồn hơn hẳn, hơn nữa lại phấn chấn tinh thần và vui vẻ với bà con như trước.

Dù sao đi nữa, đây cũng là kinh nghiệm quan trọng cho mẹ sau này!